Mời các bạn đọc truyện Tháng cô hồn và Chuyến đi đèo bảo lộc – Tác Giả Tungwin được chính tác giả kể lại bằng sự trải nghiệm của bản thân.
Tháng cô hồn …
Chuyến đi đèo bảo lộc.. cung đường quen thuộc, xuất phát 6h sáng xe 7 chỗ đi 5 người 2 nam 3 nữ di chuyển chậm rãi vì khách yêu cầu dừng ngắm chụp hình ở những đoạn đường đẹp, khoảng 12h trưa trời cũng âm u có chút sương mù, xe đang đổ đèo khách muốn chạy chậm và hạ kính, ok thượng đế, tốc độ 4-50 bon bon…
A… A.. A… tay gõ taplo bộp bộp, dừng.. dừng lại a..
dạ khúc này ko dừng đc a chị ơi, đổ hết dốc rồi e tắp lề nhé.
A quẹt người ta rồi kìa, quay lại xem người ta có sao ko…
Da gà nổi lên.. thấy mịa rồi, mà đường trống trơn ko có xe nào lấy đâu mà quẹt.. va lúc nào sao mình ko nghe cũng ko thấy…
dạ đường trống trơn e chạy nãy giờ có ai đâu mà va quẹt a chị, thắng chậm lại xe vẫn trôi…
A tông 3 đứa con gái ngồi ven đường kìa, quay xe lại xem người ta ra sao, tui thấy tận mắt… quay xe lại đi… A quay xe lại, lái xe phải có trách nhiệm chứ.. bla… bla… tiếng 2 cô gái ngồi sau.
Lúc này mình cũng cuống rồi, 3 người thấy mình tông chứ ko phải 1 người mà kêu hoa mắt.
Thôi xong, cú này cứ là xác định…. quay xe lại, chạy chậm ngược lên, hạ sát kính rồi trợn mắt nhìn lề đường.. đoạn nào chị ơi.. sao ko thấy gì hết..
Cả 3 người đều ko xác định được khúc nào, đi chậm lên hơn cả cây số vẫn chẳng thấy gì, khách kêu dừng đi bộ đổ xuống tìm, mình rà xe đi theo… Chẳng thấy gì hết..
Lúc này mới thoáng được cái đầu, mở cam hành trình xem lại, nhìn lòi mắt thấy xe chạy bình thường, đường ko người… mình kêu khách lại mở cam cùng xem cũng chẳng thấy gì.
Dạ, chắc mấy chị hoa mắt chứ va quẹt thì xe e phải móp hay trầy xước gì chứ, mở cam cũng ko thấy gì, mình đi tiếp thôi a chị ơi.
Bàn bạc tranh cãi rồi đồng ý đi tiếp nhưng kèm theo sẽ báo csgt nếu mai có vụ tai nạn 3 người, ẹc, gì zậy, mình đi lỡ người khác gây ra rồi mình chịu ah. Zậy a chị có đồng ý mất thời gian thì e kêu xxx đến, nếu ko có gì xảy ra a chị phải trả chi phí liên quan vì e khẳng định là ko va quẹt.
Tranh cãi một lúc 2 người nam khuyên 3 cô gái lên xe đi tiếp, chạy được một đoạn thì một cô ngồi sau lăn ra xỉu.. 2 cô kia mặt tái mét mắt trợn ngược co giật… nói lảm nhảm…. đói… đói quá… 2 a bồ mặt tái xám… a ơi kiếm chỗ nghỉ ngơi a, gần đây có bệnh viện nào ko a chạy qua luôn, xoa dầu lấy nước uống.. làm đủ kiểu mà tình hình ko khả quan lắm…
Cắm đầu đạp nhanh…vừa hết đèo … 3 cô bật dậy làm mình hết hồn, gì zậy a.. a hạ kính đi dầu gió ở đâu đổ ra khó chịu quá a..
Lạy hồn, 2 a bạn hỏi han thì thấy nói chuyện bình thường, sức khỏe tốt ko vấn đề gì… Ủa vậy nãy giờ 3 đứa sao mà ngất xỉu… Ủa, nãy giờ bọn e bình thường mà, vẫn nói chuyện mà, ai xỉu vậy a, có sao ko… bla.. bla… Gai ốc hơi nổi lên.
Chặng đường còn lại mọi thứ bình thường cho đến ngày về.
3 ngày sau, mình gọi điện chia tay chúc sức khỏe vì kế hoạch họ đi sapa chơi tiếp, a bạn nghe máy thông báo hủy đi rồi a ơi, sau chuyến dalat về con bồ như bị thần kinh vậy, lúc nào cũng thấy đói mà đồ ăn đầy ra thì ăn chẳng đc bao nhiêu, đang khám bệnh chợ rẫy, tối đó mình qua thăm thấy mặt xanh lét và bs nói tất cả các xét nghiệm đều bình thường, cho về và theo dõi. 1 tháng sau bệnh tình vẫn ko thay đổi, đi khám 3-4 chỗ đều nói ko sao, cho về nhà nghỉ ngơi.
Đến một ngày có người giới thiệu qua một a chuyên gia thôi miên q. gò vấp thử xem, a bạn lại gọi mình lấy xe chở qua, vẫn như cũ nhóm 5 người cùng đi. Đến nơi, gặp a bs điều trị, lần đầu tiên mình thấy thôi miên thực tế…. trước giờ toàn nghe đồn chứ có ai tận mắt thấy bao giờ đâu, a ta thôi miên cô gái và cô ấy kể lại chuyện chuyến xe dalat cách tháng trước, bla.. bla… và chuyện kiếp trước của cô bị đụng xe ở đoạn đèo đó…
Kết quả sau 2 buổi gặp, cô gái hoàn toàn bình thường trở lại, đầu tháng 11 họ về canada và có qua thăm mình tặng cái zippo kỷ niệm. Chuyện này ko biết có được xem là truyen ma hay ko nữa, vote cho tui nếu các bạn cho là có thế giới thứ 2